Monday, April 11, 2016

Mười đề xuất với tân Bộ trưởng Giáo dục Phùng Xuân Nhạ

Xoá bỏ cào bằng trong giáo dục, xoá bỏ độc quyền sách giáo khoa, phổ cập tiếng Anh, phát triển dạy nghề... là những đề xuất của TS Lương Hoài Nam gửi đến tân Bộ trưởng Giáo dục Phùng Xuân Nhạ.


Cụm từ "tị nạn giáo dục" được nhắc đến không ít lần, kể cả ở Quốc hội. Là một người dân với hai đứa con được cho sang Singapore và Anh ăn học từ trung học, biết khá rõ về giáo dục cả ở Việt Nam lẫn ở các nước này, tôi muốn đề xuất với tân Bộ trưởng Giáo dục mười nội dung sau đây. TS Lương Hoài Nam. 

Thứ nhất, cần xoá bỏ sự cào bằng giữa các học sinh về nội dung giáo dục. Khi các con tôi học ở Singapore và Anh, điều đầu tiên làm chúng tôi ngạc nhiên là số môn học giảm một nửa. Các cháu chỉ học 6 môn thay vì 12 môn, trong đó có 3 môn bắt buộc cho luồng học được các cháu chọn, 3 môn hoàn toàn tự chọn. Lý do là cả Anh và Singapore đều phân luồng giáo dục ngay sau tiểu học 6 năm. Đức thậm chí phân luồng sớm hơn - sau lớp 4. Trung Quốc giống Anh - phân luồng sau lớp 6. Đó cũng là tinh thần chung của Hệ thống tiêu chuẩn quốc tế về phân loại giáo dục của UNESCO (ISCED 1997 và 2011). 

Mỗi học sinh có các tố chất và điều kiện khác nhau. Xã hội cũng cần người làm những công việc khác nhau. "Con cá" cần tập trung học bơi, được đánh giá theo năng lực bơi và ra đời đi bơi. "Con chim" cần tập trung học bay, được đánh giá theo năng lực bay và ra đời đi bay. Không thể dạy (và đánh giá) "cá" và "chim" với các nội dung giáo dục giống nhau trong suốt 12 năm học. 

Thứ hai, cần xoá bỏ cào bằng giữa các nhà trường về mô hình trường học. Cần tránh thay thế sự rập khuôn này bằng sự rập khuôn khác. Thế giới có nhiều mô hình trường học tốt, một số mô hình đang được áp dụng ở các trường quốc tế tại Việt Nam. Dù VNEN tốt hơn mô hình trường học lâu nay ở ta, đừng quên rằng "Escuela Nueva" cũng chỉ là một mô hình trường học cho các địa phương nông thôn, miền núi ở Columbia từ những năm 70 của thế kỷ trước. 

Ở các thành phố Columbia trước đây và hiện nay vẫn có những mô hình trường học khác. Ngoài Mỹ La-tinh, chỉ có Việt Nam và Philippines triển khai mô hình "Escuela Nueva" và vì vậy chúng ta cần thận trọng. Nên để cho nhà trường (ít ra là các trường tư thục) lựa chọn mô hình trường học dựa trên bộ điều kiện tối thiểu do Bộ Giáo dục quy định. Hãy để các mô hình trường học cạnh tranh với nhau.  

Thứ ba, cần xoá bỏ cào bằng giữa các địa phương về chương trình giáo dục. Không thể có một chương trình giáo dục vừa tốt nhất cho Hà Nội, vừa tốt nhất cho Hà Giang, do điều kiện, nhu cầu của các địa phương này quá khác nhau. Cách làm phổ biến trên thế giới là Bộ Giáo dục quy định chuẩn kiến thức, kỹ năng tối thiểu, các địa phương tự xây dựng chương trình giáo dục. Nếu địa phương không đủ nguồn lực, kinh nghiệm để làm việc này thì có thể thuê tư vấn, sử dụng chương trình của địa phương khác, hoặc sử dụng chương trình giáo dục tham khảo của Bộ Giáo dục. 

Thứ tư, cần thực sự xoá bỏ độc quyền sách giáo khoa. Vấn đề này về cơ bản đã được nhất trí, nhưng việc thực hiện còn rất khó khăn, không phải không có những "rào cản kỹ thuật". Singapore có 14 nhà xuất bản tham gia xuất bản, kinh doanh sách giáo khoa, Bộ Giáo dục thẩm định và phê duyệt các bộ sách giáo khoa một cách trung lập. Vai trò trong việc xoá bỏ độc quyền sách giáo khoa là của các nhà xuất bản và tác giả sách giáo khoa làm việc với họ, không phải với Bộ. Nhà xuất bản không bắt buộc phải cung cấp cả bộ sách giáo khoa cho tất cả các môn học, cấp học. Còn việc chọn sách giáo khoa của nhà xuất bản nào là quyền của mỗi trường (do bộ môn kiến nghị). 

Thứ năm, cần phổ cập tiếng Anh trong thời đại toàn cầu hoá. Trong chương trình giáo dục phổ thông mới của Malaysia giai đoạn 2013-2025 (do UNESCO và OECD hỗ trợ), tiếng Anh không còn được coi là "ngoại ngữ" nữa, mà là "ngôn ngữ hai". Trình độ tiếng Anh trong học sinh, sinh viên Việt Nam đáng thất vọng, phần lớn thanh niên Việt Nam không sử dụng thành thạo được tiếng Anh sau 12 năm học phổ thông và 3-5 năm cao đẳng, đại học. Cần quy định tiếng Anh là ngoại ngữ bắt buộc, từ tiểu học đến đại học; các thứ tiếng khác là ngoại ngữ 2, 3... Kém tiếng Anh thì rất khó hội nhập quốc tế. 

Thứ sáu, cần phát triển mạnh mẽ dạy nghề. Phù hợp với chính sách phân luồng giáo dục, các nước có nền giáo dục tiên tiến rất chú trọng dạy nghề. Dạy nghề là bộ phận không tách rời của hệ thống giáo dục quốc dân. Một số nước có hệ giáo dục này sau tiểu học và đa số các nước phát triển mạnh dạy nghề sau trung học cơ sở. Lớn nhất ở Singapore không phải là trường đại học, mà là ITE (Institute of Technical Education, là trường trung cấp nghề), với cỡ 40.000-45.000 học sinh, mỗi năm tuyển vào trên dưới 25.000 học sinh. 

Bình quân OECD, số người có trình độ cao đẳng và đại học trong độ tuổi 25-64 tuổi chỉ chiếm 32%. Nước ta nên chuyển mảng dạy nghề từ Bộ Lao động về Bộ Giáo dục để thống nhất một hệ thống giáo dục quốc dân và phát triển mạnh mẽ dạy nghề; không nước nào tách dạy nghề khỏi Bộ Giáo dục như nước ta cả. 

Thứ bảy, cần rút ngắn thời gian đào tạo thông qua phân luồng và liên thông. Vì không phân luồng, nên học sinh Việt Nam phải học dài hơn. Để học hết cao đẳng, học sinh phải học hết 12 năm phổ thông, 3 năm cao đẳng, thành 15 năm, bắt đầu đi làm ở tuổi 22. Để hết đại học, tổng thời gian học là 16-17 năm, bắt đầu đi làm ở tuổi 23-24. Ở Singapore, để học hết cao đẳng, tổng thời gian học chỉ 13 năm và bắt đầu đi làm ở tuổi 20, sớm hơn so với Việt Nam 2 năm. Để học hết đại học, tổng thời gian học là 15 năm, ngắn hơn so với Việt Nam 1-2 năm. Nhiều sinh viên ở Singapore học đại học hệ liên thông, với 3 năm cao đẳng cộng 1-2 năm đại học và ra đi làm với bằng đại học ở tuổi 21-22. Ở Đức cũng vậy, nếu đi theo luồng cao đẳng nghề, không nhất thiết phải học đủ 12 năm phổ thông như ở nước ta, mà chỉ cần học hết lớp 9 hoặc lớp 10. 

Thứ tám, cần đổi mới dạy thêm. Học thêm là nhu cầu và nếu làm đúng thì rất tốt cho sự phát triển giáo dục. Vấn đề là, như ở Hàn Quốc, Nhật Bản, dạy thêm phải được tổ chức độc lập với giáo dục chính quy. Mỗi giáo viên chỉ được dạy trong một hệ thống, không được vừa dạy chính quy ở trường, vừa dạy thêm ở trung tâm hoặc ở nhà. Mục đích của học thêm, dạy thêm phải vì nhu cầu thực sự của học sinh, không phải là để giải quyết nhu cầu cải thiện thu nhập của giáo viên hệ chính quy. 

Việc tách giáo dục chính quy và dạy thêm là việc cần thiết phải làm, với một lộ trình 3-5 năm, sau đó không chấp nhận việc giáo viên đứng "chân trong, chân ngoài". Cần cải thiện thu nhập cho giáo viên hệ chính quy, nhưng không phải bằng cách kết hợp dạy thêm. Những giáo viên luyện thi giỏi có thể mạnh dạn rời biên chế nhà trường để chuyên dạy luyện thi.  

Thứ chín, cần đổi mới thi cử, tuyển sinh. Việc hoàn thiện thi cử, tuyển sinh trong thời gian qua là cần thiết, nhưng cũng cần thật sớm ổn định lĩnh vực này. Không có nước nào mà năm nào cũng thay đổi cách thi cử, tuyển sinh như Việt Nam. Thế giới có hai phương pháp tốt về thi cử, tuyển sinh: "tập trung" kiểu Anh (Singapore, Úc áp dụng, với vai trò chủ trì của Bộ Giáo dục) và "phân tán" kiểu Mỹ (dựa trên kết quả SAT, ACT, với vai trò quyết định và các điều kiện tuyển sinh bổ sung của từng trường). Nước ta nên nghiên cứu kỹ và chọn lấy một cách làm cho đồng bộ và bền vững. 

Thứ mười, cần đào tạo lại, nâng cấp đáng kể chất lượng giáo viên, giảng viên. Đây là vấn đề lớn nhất, khó nhất, quyết định sự thành-bại của mọi nỗ lực cải cách giáo dục. Không có cách nào khác là phải quy định lại chuẩn kiến thức, kỹ năng cao hơn đáng kể đối với người dạy và có kế hoạch, chương trình đào tạo lại, nâng cấp trình độ giáo viên, giảng viên với một lộ trình 3-5 năm. Giáo viên, giảng viên nào sau khi được đào tạo lại mà vẫn không đáp ứng được chuẩn kiến thức, kỹ năng phải bị đào thải. Chúng ta không thể cải cách giáo dục thành công với những người dạy dưới chuẩn

TS LƯƠNG HOÀI NAM (vnExpress)

Câu Chuyện Cô Bé 6 Tuổi Tự Trồng Rau, 9 Tuổi Xây Mái Ấm Cho Người Vô Gia Cư

Câu Chuyện Cô Bé 6 Tuổi Tự Trồng Rau, 9 Tuổi Xây Mái Ấm Cho Người Vô Gia Cư

10 Tháng Tư 20164:22 CH(Xem: 33)
blank
Nếu như trên thế giới có thiên sứ thực sự, có lẽ sẽ trông giống như cô bé xinh đẹp này. Cô bé có tên gọi là Li Ford (Hailey Ford) sống tại Bremerton, thủ đô Washington, Mỹ. 4 năm trước, lúc đi về từ cửa hàng tạp hóa, cô bé có nhìn thấy một người lang thang tên là Edward, ông ngồi bên vệ đường, đã nhiều ngày ông không được ăn no.
blank
Đây là hình ảnh ông Edward mà cô bé đã giúp đỡ. (Ảnh: Facebook)
Cô bé Hailey đã kéo áo mẹ và hỏi: “Con có thể mua cho ông ấy cái bánh sandwich không?”. Khi đó cô bé mới 5 tuổi. Edward nhìn cô bé mà rơi lệ. Ông sống trong hoàn cảnh này đã nhiều năm, nhưng một đứa trẻ lại khiến ông nhìn thấu bản tính thiện lương của con người, điều mà cô bé đã cho ông có cảm giác ấm áp.
Trên đường về cô bé lại gặp một người lang thang khác. Người này có tên là Billy Ray, một quân nhân đã xuất ngũ, vì tham gia trong cuộc chiến tranh, ông đã bị cụt chân. Không nhà cửa, hoàn cảnh của ông đã khơi dậy lòng thương cảm của của Hailey.
blank
Ông Billy Ray đang nhận trợ giúp của cô bé. (Ảnh: Facebook)
Sau khi giúp đỡ xong hết những người lang thang mà Hailey gặp trên đường, mẹ của cô bé đã nói với con gái bé bỏng: “Gia đình chúng ta không phải là nhà giàu có, không có năng lực giúp hết tất cả những người lang thang. Đây là tất cả những gì mẹ có thể làm khi đối diện với tấm lòng lương thiện của con. Mẹ cũng không định nói ra những lời này… nhưng mà vì chúng ta không có cách nào để trợ giúp hết tất cả những người đó được”.
Sau khi nghe mẹ nói xong, đôi mắt của Hailey rưng rưng lệ và nhìn mẹ rất cương nghị. Cô bé không tuyệt vọng nói: “Không! Con phải thử một chút xem!”.
blank
Không mua nổi đồ ăn thì cô bé quyết định trồng rau quả. (Ảnh: Facebook)
blank
Cô bé Hailey Ford đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người. (Ảnh: Internet)
Thế là cô bé đã bắt đầu làm việc nhà, trồng một vườn rau nhỏ trong sân. Vì để cho những người lang thang không bị đói, cô bé đã học tập trồng rau. Khởi đầu từ việc cuốc đất, gieo hạt, làm cỏ, làm hàng rào. Những kinh nghiệm nào còn non nớt, cô bé lại mở sách ra xem. Mấy tháng sau đó cô bé đã thu hái được thành quả là nửa túi cà rốt, đậu nành cùng khoai tây.
blank
Cô bé vui mừng với thành quả làm được. (Ảnh: Facebook)
Hailey mang đồ ăn đến đưa cho người lang thang tên Billy. Lúc đó cô bé mới 6 tuổi. Nghĩ đến nhiều người lang thang khác, cô bé thấy lượng đồ ăn như vậy là không đủ. Bác hàng xóm cũng bắt đầu giúp Hailey. Cô bé không ngừng học hỏi tri thức trồng rau từ sách vở  và lập chí muốn để cho nhiều người lang thang hơn nữa được no bụng.
blank
Cô bé đã mở rộng vườn rau của mình. (Ảnh: Facebook)
Sau khi thu hoạch, Hailey đem sản phẩm thu hoạch được rửa sạch sẽ, rồi dùng túi để mang đến cho những người vô gia cư.
blank
Cô bé vui mừng mang đồ ăn đi phân phát. (Ảnh: Facebook)
Thấm thoắt đã bốn năm trôi qua, Hailey đã kết giao bạn bè cùng với nhiều người lang thang trong vùng, thậm chí những con chó của người vô gia cư khi gặp cô bé cũng vui mừng quấn quýt. Cô bé đem đồ ăn đi phân phối cho cả những người nghèo trong khu vực, giúp một lượng lớn người đã không bỏ nhà đi, mà ở lại địa phương. Mỗi người trong số họ đều chào đón cô bé và nói chuyện rất vui vẻ. Họ còn biểu lộ sự cảm ơn.
Cô bé bắt đầu xây nhà cho người vô gia cư.
Hailey mơ ước xây được 11 căn phòng nhỏ cho người vô gia cư trong 1 năm.
Sau khi người lang thang không còn bị bỏ đói, cô bé lại nhìn thấy họ thường phải ngủ ngoài đường.
Hailey nói với mẹ: “Những người lang thang này không muốn phải ngủ ngoài đường. Họ mong muốn có một mái nhà”.
Mẹ của cô bé trả lời rằng: “Dù cho chúng ta có cố gắng để giúp người lang thang không đói bụng, nhưng không có khả năng cho họ một mái nhà để ở”.
Tuy nhiên cô bé vẫn đầy hy vọng nói: “Nhưng con muốn thử xem!”.
Thế là cô bé bắt đầu đi xây nhà. Cô bé cầm dao, rồi máy khoan điện, làm một phòng nhỏ để cho người vô gia cư có chỗ che nắng che mưa.  
blank
(Ảnh: Internet)
Người nhà của cô bé lại giúp thu gom vải bò vụn, các mẩu gỗ để làm khung, mỗi căn phòng nhỏ cũng vô cùng tuyệt vời, những đứa trẻ khác cũng bắt đầu học theo xây nhà. Cô bé lại tự thân đo kích thước to nhỏ, cũng đeo đồ bảo hộ lao động rất nghiêm túc, tô trát cho bức tường. Mỗi chi tiết nhỏ của căn phòng cũng đều rất tinh xảo, được làm nên từ sự tỉ mỉ và nỗ lực của Hailey.
Sau khi căn phòng được làm xong, vài người đã đến và đưa căn nhà lên xe tải, nhưng họ lại không biết rằng họ đang giúp cô bé chuyển những căn phòng nhỏ đến cho những người vô gia cư địa phương.
blank
Nhân viên đến vận chuyển nhà cho cô bé (Ảnh: Facebook)
Hailey quyết định làm thêm nhiều căn phòng nhỏ khác cho hầu hết người vô gia cư có chỗ để ngủ. Công ty Lowe đã nói cho cô bé biết rằng, họ sẽ vì Hailey mà cung cấp vật liệu xây nhà. Cô bé đã vui vẻ nói với mẹ rằng, tuy không thể giúp được cho tất cả người vô gia cư, nhưng cô bé thương tất cả họ.
“Con không giúp được cho tất cả người vô gia cư nhưng con thương tất cả những người này”.
blank
Hailey cùng mẹ bên căn nhà nhỏ mới làm xong (Ảnh: Facebook)
Câu chuyện không dừng lại ở đó, bởi: “Những người lang thang vẫn còn cần thêm nữa sự trợ giúp”. Việc thiện mà cô bé 9 tuổi làm được đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người.
Một quý bà có tên Katy đã vì người lang thang mà quyên tặng nữ trang của mình cho Hailey và còn nhắc nhở cô bé, nếu vẫn không đủ thì cứ đến hỏi bà.
Một nhà chuyên làm từ thiện biết rõ câu chuyện làm từ thiện của cô bé đã quyên 3.000 đôla. Cô bé đã dùng những khoản tiền này để mua một ít đồ dùng sinh hoạt cho những đứa trẻ lang thang trong buổi lễ mừng Giáng Sinh.
Cô bé chia sẻ: “Những đứa trẻ nhận được quà tặng đã rất cao hứng mà nói rằng Hailey chính là ông già noel của chúng”. Rita và các bạn bè khác của Hailey đã gửi cho cô bé một thẻ quà tặng để mua một ít sách cho những đứa trẻ này. Những nhà cung cấp vật liệu xây nhà cũng bán cho cô bé với giá ưu đãi 50%.
blank
(Ảnh: Facebook)
Mọi người nói với Hailey rằng, cô bé là một tiểu thư dễ thương nhất. Bạn bè cùng những người ủng hộ thông qua mạng lưới internet rất mong muốn một ngày nào có thể gặp mặt cô bé. Họ đặt ra câu hỏi không biết lớn lên cô bé sẽ làm gì. Tuy nhiên họ cũng tin tưởng dù để cô bé làm việc gì thì cũng là một việc đầy ý nghĩa. Nếu cô bé cần sự giúp đỡ thì cứ nói cho họ biết.
Liên tục có người quyên tặng đồ vật gửi cho Hailey. Mọi người luôn tự hỏi, làm sao mà cô bé 9 tuổi có thể làm được việc này! Hàng ngày, cô dùng tiền tiết kiệm và khoản tiền mà mọi người quyên tặng cùng thời gian tan học để đi giúp đỡ những người lang thang.
51 đứa trẻ lang thang có quần áo ấm. Truyền thông các nước cũng đã bắt đầu viết những câu chuyện về cô bé.
blank
(Ảnh: Facebook)
Có những người quyên tiền, có người quyên hạt giống và ngày càng nhiều người hơn nữa chú ý đến những người vô gia cư. Họ không có nhà để ở, vì thế cần nên giúp đỡ họ.
blank
(Ảnh: Facebook)
Khi hỏi cô bé lớn lên muốn làm gì, cô bé trả lời rằng bé muốn trở thành người quản lý các căn phòng nhỏ cho người vô gia cư (Homeless Shelter).
Hailey – tuổi tuy nhỏ nhưng tấm lòng không nhỏ!

Theo thoibao.today

Wednesday, April 6, 2016

PHIM CHỐNG LỬA - FIREPROOF - BÍ QUYẾT GÌN GIỮ HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH

Mọi người vẫn nghĩ mình thành công trong cuộc sống nhưng thực sự khi những nan đề diễn ra trong gia đình họ cảm thấy bế tắc và phương pháp giải quyết thông thường là rủ bỏ tất cả. Phim sẽ trình bày về quá trình tìm lại hạnh phúc gia đình với những kinh nghiệm 40 ngày từ sự cầu nguyện, gạt bỏ những điều riêng tư và đặt niềm tin tất cả vào Chúa. Chàng lính cứu hỏa Caleb cứu được gia đình đang “bốc cháy” và xây dựng lại một ngôi nhà vững chắc không thể cháy bởi việc đặt tình yêu mình vào Chúa.
Là đội trưởng của nhóm lính cứu hỏa, Caleb được mọi người rất nể phục bởi sự chỉ huy và tấm lòng trong công việc. Anh có thể một thân một mình lao ngay vào ngôi nhà đang bốc cháy để cứu sống những người không quen biết nhưng lại để cho đời sống gia đình đang bị “thiêu rụi” theo từng ngày.
Trong suốt 7 năm sống cùng người vợ Catherine, Caleb dường như chỉ biết công việc và đắm chìm vào cuộc yêu với những phim ảnh không tốt trên internet hay cả việc dành tất cả tiền để mua sắm cho chiếc tàu của mình. Trong khi đó, Caleb cay nghiến với những nhu cầu được hạnh phúc, yêu thương của vợ mình. Anh bỏ đi tất cả những thứ gì cần vun đắp xây dựng cho gia đình và không biết thế nào là tình yêu đích thực. Và rồi mọi thứ cứ dần dần được nung nấu, “ngọn lửa” âm ỉ mỗi ngày cháy càng mạnh. Caleb vẫn là chàng lính cứu hỏa rất cừ khôi  nhưng vẫn không thể nào dập tắt được “ngọn lửa” trong gia đình mình. Caleb vẫn sống tốt theo tiêu chuẩn của riêng mình. Anh tin Chúa cũng như biết rằng có Thiên đàng và Địa ngục nhưng vẫn để những ý riêng điều khiển cuộc sống mình. Song song đó, cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng anh bạn đồng nghiệp Michael luôn diễn ra trước mắt không khỏi khiến anh phải ham muốn được như vậy. Cả hai đều muốn tìm kiếm hạnh phúc tất cả đều quá khó để nắm giữ bởi nền tảng hôn nhân của họ đều đặt trên những sở thích của bản thân. Và rồi một ngày Catherine sợ hãi, mất niềm tin với Caleb và chỉ còn muốn ly dị.
Catherine đứng trước khát khao hạnh phúc khi sự có mặt của bác sĩ Keller là một người rất tuyệt vời trong mắt cô và có thể đáp ứng mọi điều cô muốn.
Caleb tìm về với cha mình và nhận lời thách thức của người cha sẽ dành ra 40 ngày để có thể tìm lại được hạnh phúc cho gia đình mình. Caleb cố gắng làm theo những điều người cha khuyên bảo qua một quyển sổ ghi chép về những điều cần làm trong 40 ngày để tìm lại hạnh phúc. Caleb thay đổi từng ngày và đối xử tốt hơn với vợ mình những điều đó vẫn không đủ để lấy lại lòng tin đã tan vỡ của cô. Caleb thất vọng và chán nản khi từng ngày mình nhìn thấy chỉ là sự thờ ơ của Catherine trước sự quan tâm của mình. Anh vẫn hy vọng và kiên trì thay đổi từng ngày theo quyển sổ. Đã qua nửa chặng đường và cũng là thời điểm khó khăn nhất với Caleb những mọi thứ vẫn tồi tệ hơn. Caleb vẫn kiên trì đọc Kinh thánh và cầu nguyện cho tình yêu của mình. Anh hiểu được thế nào là tình yêu đích thực là ý nghĩa quan trọng của chiếc nhẫn mà anh đang đeo trên tay. Sự thề ước này không phải để tìm cầu những điều tồi tệ nhưng là hy vọng đạt được sự tốt đẹp. Chính vì vậy chúng ta luôn gìn giữ nó. Caleb vẫn kiên trì chờ đợi và cầu nguyện để nhận lãnh được những điều tốt đẹp Chúa sẽ ban cho mình.
Đã qua đến ngày thứ 43, anh có thể bỏ lửng mọi thứ nhưng điều mà anh được học khi làm một người lính cứu hỏa là “không được bỏ rơi đồng đội trong hỏa hoạn” cũng như việc không được rời bỏ Chúa dù rằng cuộc sống đang diễn ra như thế nào.
Và rồi đức tin cũng đã đem mọi thứ trở lại khi Catherine nhận ra rằng Caleb chính là người đàn ông tuyệt vời nhất mà Chúa ban cho cô. Mọi khúc mắt được giải quyết. Catherine khi biết được chính anh là người bỏ ra số tiền dành dụm của mình để thay cô thực hiện ao ước cho người mẹ bị một chiếc giường xe lăn. Phim kết thúc bằng một lời hứa nguyện chính thức với tình yêu bền vững được đặt trên nền tảng của Đức Chúa Trời.