Friday, October 16, 2015

Giật mình trước câu chuyện về lời cầu nguyện của một người ăn xin

Trong cuộc sống hối hả này - nơi nhiều thứ hào nhoáng được phô bày ra mỗi ngày, người ta dễ quên đi giá trị của những gì mình đang có, cho đến khi tình cờ nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy một điều gì đó khiến họ nhận ra rằng rất nhiều người mơ ước được một cuộc sống như họ - chỉ cần "tầm thường và đáng chán" là đủ...
Một tài khoản có tên John Brantley đã chia sẻ câu chuyện có thật giữa anh và một người vô gia cư trên đường phố. Câu chuyện đã làm thay đổi cuộc đời anh phần nào, bắt đầu bằng cách anh nhìn nhận mọi thứ trong cuộc sống. Câu chuyện ấy nhanh chóng nhận được hơn 900.000 lượt chia sẻ từ khắp mọi nơi trên thế giới.

Câu chuyện nhận được hơn 900.000 lượt chia sẻ trên mạng xã hội. (Ảnh chụp màn hình)
“Lúc tối, sau khi rời khỏi tiệm tạp hóa, tôi thấy một người đàn ông lục lọi thùng rác ngay phía trước cửa hàng. Trên đường đi đến chỗ ô tô, tôi thấy ông ấy lôi từ thùng rác ra những chiếc túi thức ăn nhanh của ai đó đã vứt và lục soát rất kĩ từng cái. Ông ta tìm thấy một vài miếng khoai tây chiên và chiếc hamburger cắn dở từ những chiếc túi khác nhau. Như bạn thấy trong hình đấy, ông ấy đang giữ mảnh giấy gói bánh bằng đầu gối để chứa những gì ông ấy nhặt nhạnh được.

Người đàn ông vô gia cư trong câu chuyện đáng suy ngẫm. (Nguồn: FB John Brently)
Ông ấy không hề làm phiền hay chắn đường ai đó và năn nỉ xin tiền khi họ đi ra từ cửa hàng. Sau khi lục lọi xong, ông dọn dẹp gọn gàng khu vực xung quanh và gói ghém phần thức ăn thừa trong mảnh giấy gói hamburger bẩn. Tôi chợt cảm thấy thương cho ông. Tôi không phải kiểu người thường bố thí tiền bạc hay giúp đỡ những người vô gia cư vì biết bao nhiêu người trong số đó là thực sự nghèo khổ? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy cảnh một người nghèo khổ đến độ phải moi thức ăn thừa từ trong thùng rác như thế này.
'Mình phải giúp người đàn ông tội nghiệp này.' – nghĩ vậy, tôi liền ra khỏi xe và hỏi người vô gia cư nọ có muốn ăn gì không để tôi mua. Ông nhã nhặn bảo rằng tôi cho gì ông nhận nấy. Thấy ông đang ngồi trên xe đạp, tôi liền bảo ông theo để tôi đãi một bữa ở cửa hàng thức ăn nhanh ngay góc đường đằng kia thôi. Vậy là ông đi theo, và tôi đã mua phần ăn to nhất trong thực đơn cho ông ấy. Và bạn biết không, điều duy nhất ông ấy xin tôi đó là một cốc trà lớn để uống sau bữa ăn.
Khi tôi mang thức ăn đến cho ông, trông ông thật sự rất cảm động và biết ơn. Ông giới thiệu ông tên Steve và đã lang thang không nơi nương tựa kể từ sau khi chị gái ông mất tháng 9 năm ngoái. Ông đã cố gắng làm mọi cách để không phải sống vật vạ trên đường nhưng thật không dễ chút nào. Tôi an ủi ông, bảo rằng Thượng đế rất yêu thương và sẽ không bỏ rơi ông. Một lần nữa, ông lại rối rít cảm ơn tôi vì bữa ăn.
Trên đường lái xe về nhà, có gì đó làm lòng tôi nặng trĩu buộc tôi phải quay lại giúp người đàn ông ấy. Khi tôi quay lại cửa hàng thức ăn nhanh, ông ấy đã ăn xong và đang đạp xe đi. Tôi chạy theo và hỏi rằng tôi có thể giúp ông ấy không. Ông lắc đầu, cũng chẳng hỏi xin tôi thứ gì. Không bỏ cuộc, tôi hỏi ông rằng liệu tôi có thể mua ít đồ ăn cho ông không. Ông lưỡng lự rồi cũng đồng ý. Lập tức, tôi quay trở lại cửa hàng thức ăn nhanh, mua vài món kèm một thẻ quà tặng, mang đến cho ông.
Xúc động không nói nên lời, người đàn ông vô gia cư bật khóc và bảo rằng ngày hôm nay ông ấy đã cầu Chúa để gặp tôi. Tôi không hiểu ý ông ta lắm (lúc đầu tôi đoán ý ông ấy là ông sẽ cầu nguyện cho tôi vì những gì tôi đã làm) nên tôi đành nói lời cảm ơn. Nhưng ông trả lời: 'Không, ngài không hiểu ý tôi rồi. Hôm nay tôi đã cầu xin Chúa gửi ai đó đến để mua cho tôi một bữa ăn, và Chúa đã gửi ngài đến!'. Tôi thật chẳng biết nói gì lúc đó, bởi cầu xin một bữa ăn hoàn toàn không phải là những gì tôi từng làm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ai đó lại thiếu ăn đến mức chỉ cầu nguyện để xin một bữa ăn. Nước mắt lăn dài trên má tôi lúc nào không hay. Phải nói rằng tôi thật sự may mắn xiết bao. Có lẽ đúng như lời người đàn ông này nói, Chúa trời đã chọn tôi để đáp lời cầu nguyện của con người khốn khổ ấy, để ông ấy biết rằng Chúa không bỏ rơi ai cả. Nhưng cũng có khi Chúa trời chọn người đàn ông này để nhắc nhở tôi rằng tôi đã không biết trân trọng những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống này như thế nào.

"Hôm nay tôi đã cầu xin Chúa gửi ai đó đến để mua cho tôi một bữa ăn và Chúa đã gửi ngài đến!”. (Nguồn: Internet)
Rồi ông nói 'Tôi mắc bệnh ung thư' và vén áo lên, chỉ cho tôi một khối u lớn ở bụng. Ông bảo rằng ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Khi đó, tôi đã nói với ông rằng tôi sẽ cầu nguyện cho ông và chúng tôi cầu nguyện ngay trước cửa hàng thức ăn nhanh. Những giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt người đàn ông tội nghiệp. Ông nói rằng chắc chắn mình sẽ không qua khỏi nhưng ông hoàn toàn sẵn sàng để ra đi. Ông đã quá chán nản với việc ngày qua ngày chống chịu những cơn đau, thà chết đi còn hơn là sống kiểu như vậy. Tôi ngồi lại và động viên ông rằng Chúa trời đã nghe lời thỉnh cầu của ông hôm nay nên chắc chắn Ngài sẽ không bỏ rơi ông đâu. Phải cố gắng lắm tôi mới kiềm nén được những giọt nước mắt.
Bạn thấy đấy, ai cũng có những câu chuyện của riêng mình. Ngày hôm nay, tôi may mắn biết được chuyện của Steve nhờ vào quyết định quay lại giúp ông ấy và nó thật sự đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Khi tôi chào tạm biệt ông, tôi có cảm giác như mình đã hoàn thành nghĩa vụ mà Chúa trời đã giao phó hôm nay. Chúa trời đặt ông Steve trên đường đi của tôi và Ngài đã làm đúng vì tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn giúp một ai đó nhiều như hôm nay. Nhờ vậy mà tôi biết được rằng mình may mắn đến cỡ nào. Tôi có một chiếc xe để đi đến bất cứ nơi đâu tôi muốn, tôi có một mái nhà che nắng che mưa, quần áo sạch, tiền để mua thức ăn ngày ba bữa, điện nước đầy đủ, sức khỏe, công việc, gia đình và bạn bè nữa. Đôi khi Chúa trời mang những con người xa lạ đến đặt vào cuộc sống của ta để nhắc nhở rằng chúng ta đã may mắn như thế nào. Và nếu như bạn đang đọc những dòng này, xin hãy cầu nguyện cho Steve".

"Và nếu như bạn đang đọc những dòng này, xin hãy cầu nguyện cho Steve". (Nguồn: Internet)
This evening as I was leaving Best Buy, I noticed this man going through the garbage can outside of the store. As I walked to my car I watched him as he reached in the garbage can and pulled out fast food trash bags and inspected all that was in the thrown away bags. He did this for several minutes. He would find a few fries in one bag and a bite or two of a hamburger in another bag. You can see the hamburger wrapper by his knee where he was placing the food items he'd found.
He never bothered anyone or tried to stop and beg for money as people entered and left the store. After he went through the entire trash can he neatly cleaned up the area and wrapped up the food he found in the dirty hamburger wrapper. My heart literally hurt for him. I am not someone who just hands out money or even helps homeless people because so many are not truly homeless. I don't guess I've ever seen someone actually go through a garbage can to try to find food to eat.
I knew I had to help him. I got out of my car and asked him if I could buy him something to eat. He told me he would appreciate anything I could get him. He was on a bike and I told him if he'd follow me I'd buy him a meal at the fast food place around the block. He followed me and I bought him the biggest meal they had on the menu. The only request he gave me for his order was if I could get him a big glass of sweet tea to go with his meal!
When I brought him his food, he was so thankful. He told me his name was Steve and he'd been homeless ever since his sister died last September. He was trying to get off the streets, but it was so hard. I told him God loved him and I would pray for him. He told me again how much he appreciated the meal.
When I got back in my car, I drove off with such a heaviness in my heart for this man. I drove down the road and felt compelled to go back to help this man. When I came back he had finished his meal and was riding away. I pulled up beside him and asked him if there was any way I could help him. He told me not really. He never asked me for money. I asked him if I could buy him a few meals and put it on a gift card for him. He told me that would be so kind. I drove to McDonalds and bought him some meals and gave him a gift card.
He broke down crying. He told me that he prayed for me today! I wasn't sure what he meant (I was assuming he was praying for me for what I did for him) so I thanked him. He said, "No, you don't understand. I prayed that God would send someone to buy me a hot meal today...and he sent you!" I didn't know what to say...I was speechless! Praying for a hot meal wasn't a prayer I had prayed today! Come to think of it, that's not a prayer I've ever prayed! I always pray over my food, but I've never prayed for a meal...its expected! I've never doubted that I wouldn't be able to eat...Tears began to fill my eyes! Oh my...how blessed am I... Maybe God used me to answer this man's prayer...to let him know that He cares for Him and knows what goes going through! But, maybe God used this man to show me just how blessed I am and what I take for granted...
He said, "You see, I have cancer!" He pulled up his shirt and pointed to a huge mass that was poking out from his stomach. He said said he knew it wouldn't be much longer. I asked him if knew Jesus. He told me that he did. I asked if I could pray for him and he said that I could. We prayed right there on the sidewalk of McDonalds. Tears just poured from his eyes. He told me he knew that he was going to die and that he was ready to die. He was tired of being in pain and he would be better off dead because this was no life - living this way. I stayed and encouraged him for a few minutes trying to fight back my tears. My prayer is that I showed him the love of Jesus today...that something I said gave him a hope.
You see, everybody has a story! I know Steve's story now...all because I felt compelled to help him...he ended up touching me today!
When I left him, I knew I had done what God wanted me to do! God put him in my path today...I know he did! I've never felt such a feeling to help someone as I did today. I was reminded again of how blessed I am! I have a vehicle that gets me from place to place, I have a roof over my head, clean clothes, money to buy a hot meal, running water, electricity, my health, a job, family, and friends! Sometimes God sends situations our way to remind us of how blessed we are! If you've read this far, please remember Steve in your prayers!
Yes, I have been blessed, God's so good to me! Precious are His thoughts of you and me! There's no way I could count them, there's not enough time, so I'll just thank Him for being so kind. God has been good, so good! I have been blessed!

No comments:

Post a Comment